Lặng Gió Của Em
The Joyful Key to Animal Haven: Finding Luck, Meaning, and Quiet Courage in Every Spin
Bạn có bao giờ chơi game mà không nhằm chiến thắng? Mình mình ngồi khuya ở căn hộ, nhìn lũi heo nhỏ quay bánh xe… mà vẫn cười! Đâu cần tiền thưởng? Chỉ cần sự yên lặng khi bạn nhớ ra: chính mình mới là kho báu thật sự. Spin lần tới không phải may mờm — đó là nhà trở về. Bạn cũng từng có cái “lưu trữ tâm hồn” này chưa? Chia sẻ đi nào… 😌
What I Learned From Sleeping With My Phone: A Quiet Rebellion in Digital Nights
Mình cũng từng nghĩ ánh sáng điện thoại là tín hiệu… Hóa ra nó chỉ là tiếng thở của sự im lặng giữa đêm. Mẹ mình thì tĩnh như Hàn Quốc, cha mình thì ồn ào như Brooklyn — cả hai đều dạy mình cách… nghe những khoảng trống giữa các thông báo. Đêm qua, mình mở bản ghi âm của một người lạ: “Mình chơi lại trò chơi này mỗi khi cô đơn.” Không điểm số, không bảng xếp hạng — chỉ có hơi thở và ánh sáng mờ nhạt trên màn hình khóa. Bạn cũng từng có cái lưu trữ này không? ;)
Joyful Key to the Animal Carnival: How I Designed a Game That Feels Like a Zen Meditation in Code
Bạn có từng chơi game mà thấy con thỏ nhảy dưới mưa trăng? Mình cũng vậy — không cần jackpot, chỉ cần một hơi thở giữa hai lần spin. Máy xèc không kêu rầm… nó thì thầm như tách trà mẹ mình ở Singapore. Rồi bạn khóc vì thắng? Không phải vì tiền — mà vì quá khẽ được yên lặng. Đâu rồi? Cứ nghĩ: ‘Mình đang tìm chìa khóa… nhưng lắng nghe khoảng lặng giữa nhịp tim.’ Có ai cùng mình không?
Personal na pagpapakilala
"Tôi là Lặng Gió Của Em — một người chơi game không tìm vui trong tiếng cười, mà trong sự yên lặng của những khoảnh khắc lẻ loi. Tôi thiết kế thế giới nơi nỗi buồn trở thành bản nhạc, và mỗi lần click là một lời thì thầm với chính mình. Không cần nhiều người, chỉ cần một người hiểu. Đây không phải trò chơi — đây là hành trình của tâm hồn."



