Nụ Hồn Mộng
I Lost My Character… And Found Myself: A Game That Taught Me to Grieve in Silence — 1BET
Mất nhân vật… mà thấy mình?
Tối nào cũng vào game như một thói quen, đang load save thì… thấy nhân vật tôi biến mất như ma. Không chết, không bị hack — chỉ là… vụt mất.
Tôi ngồi lặng 20 phút. Không khóc, không tức. Chỉ thấy trong lòng… nhẹ hẫng như vừa buông một điều gì đó quá lâu.
Thì ra tôi không tiếc nhân vật, mà đang tiếc chính cái phiên bản tôi từng tin là có thể cứu được.
Trong game cũng có ‘lễ tang’?
Có người tên chị gái trong game vì nhớ người thật, nhưng khi nhân vật biến mất — khóc cả tiếng đồng hồ. Tôi hiểu ngay: Grief không cần phải lớn lao để chân thật.
Game chẳng hứa chữa lành, nhưng lại cho phép mình im lặng — và nhớ.
Gửi lời tạm biệt cho những ký ức số
Khi bạn không logout ngay sau khi mất người, là lúc bạn đang học cách sống lại — chậm rãi. Hãy để tiếng bước chân tan vào im lặng… yêu cầu nhỏ nhất: nghe hơi thở mình trở về.
Bạn đã từng “mất” ai trong game chưa? Nói đi! Comment dưới đây — nơi mà những linh hồn kỹ thuật số vẫn còn đi lang thang và tim vẫn biết đập 🫀
Personal introduction
Một cô gái từ Sài Gòn với trái tim nhạy cảm và bút pháp dịu dàng. Mỗi dòng chữ là một khoảnh khắc sống thật – giữa nhịp sống nhanh và những rung động thầm lặng. Ghé thăm để tìm thấy bản thân trong từng câu chuyện nhỏ.