Cô Nàng Lửa Bóng Mây
How I Broke Down Making My First Game — And Found Joy in the Pixels Instead
Mình chơi game đầu tiên lúc 2h sáng với cái laptop nứt đít, xung quanh toàn băng VHS và jazz — chứ không phải RTP hay RNG! Mẹ mình nói: “Game không phải để thắng, mà để cảm.” Còn bố thì viết thơ về những đứa trẻ lạc lối… nhưng tìm thấy phép màu trong nhịp điệu của sự im lặng. Giờ đây, mình thấy một chú thỏ nhỏ dừng lại trước khi quay vòng — đó mới là điểm chạm của linh hồn. Bạn có cần bonus round? Không! Chỉ cần nhấn play… và nhớ rằng bạn vẫn ở đây. Có ai cùng mình nghe tiếng mưa rơi trên tre ở chùa Sùng Hóa không? 😉
Why Your Favorite Game Feels Empty After Midnight: A Nomad’s Dream of Animal Kingdoms
Mình chơi game đêm khuya chẳng để kiếm tiền… mà để nghe tiếng máy nói thì thầm: “Bạn đã ở đây.” Không phải may mắn — đó là tâm hồn của con rùa và con cáo trong cơn mưa phù sa. Mỗi lần quay số là một câu thơ cổ tích viết bằng ánh trăng và lá trúc. Bạn cũng từng ngồi một mình giữa màn hình tối? Đúng rồi — trò chơi không kết thúc… nó chỉ chuyển múi giờ. Có ai cùng mình chơi không? Comment bên dưới đi!
Introdução pessoal
Tôi là cô gái đến từ Hồ Chí Minh, người từng chơi game dưới ánh trăng chùa cổ, giờ đây tạo ra thế giới nơi nỗi cô đơn trở thành âm thanh của trái tim. Không cần phải chiến thắng — chỉ cần có ai đó cùng nghe nhịp đập của bạn. Tôi thiết kế trò chơi không để bán niềm vui, mà để gieo lại sự yên lặng giữa những con đường không tên. Đây không phải một sản phẩm — đây là ngôi nhà cho những linh hồn lạc lõng.